ĐưỜnNắng.
Gió và bụi.
Mưa giông và sấm sét.
Núi đồi hoang vu và lạnh lẽo.
Đô thị sầm uất, nhộn nhịp và đông vui.
Cùng nhau chúng ta mãi đi.
Wa sóng ghềnh thác đổ
Wa yêu thương.
Nhưng...
Chúng ta mãi là đường ray...
Cùng nhau đi...
cùng nhau đến...
Nhưng không bao giờ chạm nhau.
Tại sao nhỉ?
Khi 2 đường ray chạm vào nhau... nó sẽ là 1. Hoặc anh, hoặc em... chúng ta biến mất...
Khi 2 đường ray chạm vào nhau... nó sẽ hỏng. Hoặc anh, hoặc em... chúng ta bị vứt bỏ...
Khi 2 đường ray chạm vào nhau... xe lửa không thể chạy băng wa con đường đời của mình. Hoặc anh, hoặc em... chúng ta đau lòng...
Khi 2 đường ray chạm vào nhau... tai nạn có thể xảy ra. Hoặc anh, hoặc em... chúng ta có lỗi...
Đấy...
Có hàng ngàn lý do để đường ray vĩnh viễn fải song song.
Cùng đi nào...
Chúng ta cùng đến...
Rồi lại cùng về...
Chúng ta thấy nhau...
Nhưng...
Đừng chạm vào nhau...
Chúng ta giống nhau...
Nhưng ko thể là 1...
Chúng ta khác nhau...
Nhưng có vài thứ ko thể tách rời...
Nhìn thấy nhau cười...
Bik rằng nụ cười ấy là ko chân thật...
Nhưng cũng đáp lại bằng nụ cười mang nhìu giả dối...
Đường ray!!
Mãi mãi song song...
Vì sao?
Vì khi sinh ra... đường ray đã là đường ray...
Ko thể thay đổi..
Rồi có 1 ngày...
Đường ray fải chia 2...
Tạm biệt nhau...
Chúng ta...
Mỗi ng` mỗi ngã...
Có bao giờ?
Chúng ta nhớ về... ..........Một đường ray.