Mưa, mưa đến rồi, mưa ướt lạnh qua đôi bàn tay, mưa khe khẽ len giữa
những hàng mi mắt, mưa thong dong trên áo, ngạo nghễ trên trán và đọng lại vài hạt quanh môi.
Mưa như trút nước, mưa như xối xả, Sài Gòn trong mưa, không ồn ào, náo nhiệt, không tưng bưng rộn rã. Sài Gòn một ngày mưa, lầm lũi, cúi đầu băng trong Mưa, trong Gió ....
Hất nhẹ mái tóc, khẽ khàng gạt nhẹ nước mưa trên mũi. Chao, lạnh. Cóng, tê tay. Thích thú, khoái chí, hét trong mưa ....
Không ai nghe, chẳng ai thấy ... Đang vui, buồn ... đều chẳng ai thấy cả ... hạnh phúc ngập tràn ư, không chia cho ai cả ? Dẫu có là nỗi buồn tột cùng uh ? Chẳng chia cho ai cả ? Riêng ta, của riêng ta mà thôi ........
Ngày ấy yêu trong mưa, đi trong mưa, có lúc, ta cứ ngỡ mình là nắng. Nóng bỏng, ồn ào, rạo rực, cứ muốn cháy mãi, cháy , lửa to lên đi, thiêu cháy ta đi trong ngọn lửa tình. Thế mà, ta lại thích mưa, yêu mưa, yêu đến lạ, cái cảm giác se buốt, cái cảm giác lành lạnh và âm ấm, máu đang chảy, nhựa sống đang chảy, những ngón tay tìm nhau trong mưa ....
Lâu, cảm giác ấy không về ...
Lâu, khung cảnh ấy không về ....
Lâu, thành ra ... thèm đến lạ. Như con nít lâu không ăn kem, không ngậm nước đá. Thèm như AKAI không được bắn súng.Mà ta có phải con nít đâu, cũng chẳng phải AKAI cho nên cũng thèm,mà không thèm như con nít, cũng chẳng như AKAI, mà ta thèm theo cách của ta.
Ta không khóc, không dậm chân, không dè môi, không hét toáng lên mà đòi hỏi những thứ ấy. Thế, mà ta biết ta đang thèm .... một thứ gì đó cháy bỏng, nhẹ nhàng, ta ... thèm sự lãng mạn. Ta yêu sao cái mùi không là mùi, không thơm, không bẩn, không quấn quýt, chợt đến chợt đi, khó nắm bắt .... Mùi Mưa
Rồi đột nhiên nhìn Nắng lên, ta buồn, lại thèm được mưa ... được nhìn thấy mưa. Người ta nói sau cơn mưa bao giờ cũng là Cầu Vồng, thế mà ... ta chưa thấy Cầu Vồng, ta thấy những thứ tầm thường của vật chất, nhà cao, xe đẹp, tiệc tùng, khói xe, chuông điện thoại ... thế mà nghiễm nhiên, không thấy Cầu Vồng. Ta thét trong tâm tưởng : Xạo, Dối Trá, tầm thường .....
Nhiều thứ khi ta có rồi, có rồi, vậy mà vẫn cứ thấy thiếu, thấy không được trọn vẹn, ai nấy cũng bảo ta tham, cái gì cũng muốn. Mệt, ta bỏ ngoài tai, những thứ ta cần, ta cảm thấy thiếu đâu khó khăn gì, đâu to tát gì, không mắc thậm chí nói là vô giá, vô giá trị ... nhưng, nó cần phải có gì đó là tâm tư, nó cần gì đó là tình cảm .... thành ra, một khoảng trống, một nốt nhạc ngân lên, rồi ngân mãi, ngân mãi ... cái không gian ấy nên gói gọn lại để ta và một nữa của ta hưởng trọn. Rồi ta lại có thể tạo ra hạnh phúc, tạo ra nhiều thứ đẹp đẽ hơn thế, hơn xa những gì ta hiện có .... mà, biết đến bao giờ .... ai đó mới trao và cảm nhận một cách đầy đủ những gì ta đang thiếu nhỉ ? Không xa lắm, chỉ gần bờ môi, ánh mắt, một cái chủ động nắm tay nhẹ nhàng, một cái liếc nhìn tinh nghịch và nụ cười đầy ẩn ý ... một khoảng thời khắc nào đó, chỉ có ta, mưa, người đó .... mà quên xa cái nhịp sống tầm thường mà người đời chật vật đa mang, là cơm, áo, gạo, tiền .... thứ ấy với ta hiện giờ là đủ rồi đấy, ta chưa cần thêm nữa đâu, chẳng cần, chẳng thèm .... chỉ Thèm những cơn mưa mà thôi ....
Mưa,
Mưa ......
Chừng nào Mưa lại tới cùng người đó .....
Thương nhớ những hạt mưa.
Viết cho cơn mưa vừa tạnh.