Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 bOng bÓng tình yêu

Go down 
Tác giảThông điệp
__vitxi__
Ma cấp 1
Ma cấp 1
__vitxi__


Nữ
Tổng số bài gửi : 210
Age : 29
Đến từ : bík Ùi kÒn ji`
Registration date : 21/06/2008

bOng bÓng tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: bOng bÓng tình yêu   bOng bÓng tình yêu Icon_minitimeThu Jun 26 2008, 00:17

Người ta vẫn thường bảo, phải tu trăm năm mới được đi cùng đường và phải tu đủ một ngàn năm mới được chung chăn gối nên đừng bao giờ lãng phí khoảng thời gian hiếm hoi khi được ở bên nhau.

Thảo đã nâng niu từng giây phút hiếm hoi mà vô giá đó mỗi khi ở bên Quân. Anh là dân công trình, nay đây mai đó, có lúc cả tháng chẳng được nhìn thấy mặt nhau, nhưng càng xa cách lại càng thấy nhớ nhung nhiều. Cũng may mà thời nay đã có nhiều tiến bộ vượt bậc, hai người ở hai bờ của bán cầu chỉ cần nối mạng là có thể gặp gỡ hay nói chuyện với nhau cả đời.

Nhưng nền văn minh đó vẫn còn quá xa lạ trong tiềm thức của đồng bào nơi bản làng xa xôi hẻo lánh. Nơi mà không bao lâu nữa một nhà máy thủy điện vô cùng lớn được hình thành, nhưng hiện tại thì nơi ấy vẫn chỉ là một màn đêm bí ẩn khi mặt trời lặng lẽ khuất dần sau dải núi vô tận.

Khi cả đoàn đang say sưa bên bếp lửa bập bùng cùng mấy cô sơn nữ nướng sắn luộc khoai thì một mình anh chạy bộ leo qua hai quả đồi cao và lên tận đỉnh một ngọn đồi thứ ba cao nhất để hứng vài “giọt sóng” hiếm hoi. Quân nhích từng bước chân nhỏ, tay giơ cao điện thoại để tìm một vài khe sóng mong sao gọi được cho người yêu để nghe giọng nói cho đỡ nhớ và để kể cho Thảo nghe chuyện về cao nguyên xa xôi đầy mong nhớ.

Khó khăn lắm Quân mới “mò” được một vạch sóng, anh hí hửng gọi về cho Thảo. Vì sợ trên đó xa xôi, có tiền cũng không biết mua thẻ điện thoại ở đâu nên cô biết ý đã lịch sự tắt máy đi để gọi lại. Cô không hay biết rằng suốt cả tiếng đồng hồ sau đó Quân không tài nào gọi lại được và Thảo thì lại càng không thể gọi cho người yêu.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phục vụ. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Những tiếng tút kéo dài như muốn trêu ngươi con người ta đang bị dày vò trong nhung nhớ, nó nửa như thúc giục anh nửa như khuấy đảo tâm can anh.

Quân lẩm bẩm: “Tức chết đi được, hứng mãi mới được một giọt sóng lại còn lịch sự hão. Mấy ngày nay người ta mất liên lạc đang điên hết cả người”. Anh thẳng tay ném vù chiếc điện thoại ra xa, cũng may mà là đồi đất không hang hốc, không cây cối rậm rập nên sáng sau anh lên tìm một lúc là thấy. Báo hại anh mấy đêm liền mất ngủ, mắt trũng thành hai hố sâu thâm quầng.

Tít tận triền núi cao, đồng bào nơi đây vẫn còn canh tác theo kiểu thổ canh hốc đá - nghĩa là người ta xếp đá quây các hang hốc rồi gánh đất từ dưới chân núi lên đổ vào đó để tra hạt. Tối tối, đốm sáng cuộc đời họ là ánh lửa bập bùng nơi bếp củi giữa nhà. Trẻ con thì 5, 6 tuổi vẫn còn cởi truồng giữa trời mây giăng sương phủ lạnh ngắt, tuổi đến trường mà chẳng được đến trường.

Khi nhà có khách, trong bữa cơm tối chỉ có người đàn ông được ngồi cùng với khách, còn phụ nữ trong nhà đầu treo chiếc đèn pin và đứng soi cho mọi người ăn uống. Quân là đàn ông mà còn cảm thấy chạnh lòng, miếng cơm trong miệng cứ nghẹn ứ nuốt không trôi.

Anh nhủ thầm: “Không hiểu sao phụ nữ vùng cao lại có thể tận tụy vì chồng mình như thế, lời chồng như quân lệnh chẳng dám hé răng. Không bù cho phụ nữ miền xuôi, chồng nói một câu cãi hai câu, chồng chưa nói xong thì đã cãi xong. Ước gì vợ mình cũng được bằng nửa như thế đã là mãn nguyện rồi”.

Sau chuyến đi công tác dài ngày trở về, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác. Hình như thứ gì trong con người anh cũng trở nên “đậm đặc” hơn. Anh tâm niệm trong lòng là khi ta cho đi nhiều hơn thì cũng sẽ nhận lại được nhiều hơn. Chính vì lẽ đó mà anh yêu nồng nhiệt hơn, chăm chút kỹ càng hơn cho người mình yêu nhưng cũng tỏ ra gia trưởng hơn trong các quyết định.

Thoạt đầu, Thảo lấy đó làm niềm kiêu hãnh. Việc đầu tiên là anh bắt Thảo bật máy điện thoại đủ 24 giờ trong ngày để cần là có thể gặp được ngay. Anh tìm đủ mọi loại sách vở, báo chí nói về việc dùng mỹ phẩm không tốt cho da, đi giày cao không tốt cho cơ chân... để khuyên Thảo không dùng đến những thứ đó.

Đến khi bạn bè, đồng nghiệp có ý chê gu thẩm mỹ của Thảo dạo này quá kém: “Chẳng hiểu em dạo này có vấn đề gì không mà con mắt thẩm mỹ ngày càng xuống cấp. Ăn mặc thì như bà già 40, đã thấp lại còn đi giày bệt nữa chứ. Em phải đẹp cho mình trước khi đẹp cho người khác, kẻo có ngày xuống mã quá nó chán mà bỏ đi tìm mèo mới thì khóc mệt”.

Thảo nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người yêu lại không muốn mình đẹp hơn trong mắt nhau. Cô đánh bạo dò hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn sánh bước cùng một con thiên nga sao?”. Quân trả lời nhát gừng: “Thiên nga thì đã sao, đẹp nhưng có phải của mình đâu. Chỉ cần con thiên nga xòe đuôi là đã có cả trăm đôi mắt đổ dồn vào, anh thà chọn một con vịt còn hơn. Tuy nó xấu xí nhưng là của riêng mình mà chẳng sợ ai tranh cướp”.

Đến bây giờ thì Thảo đã hiểu vì sao anh lại không muốn người mình yêu đẹp hơn lên trong mắt nhau vì anh sợ mất Thảo và vì anh không có đủ dũng khí để thách thức với tình địch của mình đang rình rập bốn phía. Anh đã cố ý vây quanh Thảo một bức tường vô hình để ngăn không cho cô lọt được vào mắt một anh chàng nào nữa.

Điều đáng sợ nhất trong lòng mỗi con người không phải là sự lãng quên mà chính là luôn luôn phải sống trong nỗi hoài nghi vô vọng. Chỉ còn vài tháng nữa là một đám cưới đẹp được cử hành, nhưng từng đó thời gian cũng đủ để Thảo nhận ra chân tướng một tình yêu.

Không phải vì Quân quá yêu mà chỉ vì anh sợ mất người yêu nên mới tìm đủ mọi cách vây hãm Thảo. Anh muốn độc chiếm tình yêu và biến cô thành vật sở hữu của riêng mình chứ chưa bao giờ anh để ý đến nguyện vọng cần được chia sẻ, cảm thông của Thảo. Anh muốn cô phải phục tùng mình giống như những thiếu phụ vùng cao và anh luôn ghen với những người đàn ông có tiềm năng nổi trội hơn mình đang vây quanh Thảo.

Dù biết rằng, đoạn tuyệt một tình yêu sắp đến hồi kết là khổ đau bất tận, là nhung nhớ vô cùng nhưng gắn bó cả đời mình vào một người không có lòng tin vào bản thân nghĩa là có lỗi với chính mình.

Cô quyết định xin chuyển công tác lên vùng cao mấy năm, để mắt không còn phải nhìn thấy thì tim sẽ không bị nhói đau. Biết đâu nơi ấy, giữa điệp trùng mây phủ sương giăng, tim cô lại run lên vì một niềm nhung nhớ khác.
Về Đầu Trang Go down
 
bOng bÓng tình yêu
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Thư viện :: Truyện ngắn-
Chuyển đến